Chỉ một cái chạm tay, một ánh mắt lướt nhẹ cũng đủ để người ta nhớ mãi không thôi, vậy hà cớ gì cùng nhau trải qua bao buồn vui, hạnh phúc lẫn khổ đau lại quên được nhau. Khó lắm! Xin mượn câu hỏi ấy của nhà thơ Nguyễn Phong Việt để bước về quá khứ ngọt ngào, tìm về nơi luôn hiện hữu bóng hình dẫu có phai nhạt nhưng chẳng thể quên. “Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay Nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác Nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt Nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát Dù đau đến xanh xao… Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?” Và, thương nhớ cũng không cần phải trả cho ai hết. Chỉ là người ta chẳng thể quên được nhau từ những thương nhớ ấy. Anh dễ mến – Oh , nếu chỉ có thế thì hắn cũng chẳng có gì đáng để nói đến. Anh nói chuyện có duyên, biết chụp ảnh, biết vọc BlackBerry, hát khá hay, cũng đủ một chút men để đám con gái chếch choáng rồi đấy. Anh là chàng trai miền Trung rám nắng một thân vào Sài Gòn lập nghiệp với tấm bằng Kỹ sư cơ điện. Cô – một đứa con gái bình thường – hay mơ mộng , hơi bướng bỉnh và lại dễ khóc … được cái nói chuyện cũng dễ thương ( nghe những người quen bảo thế ) nên cũng có những vệ tinh chung quanh – Cô và anh ...Chẳng hấp dẫn nhau vì điều gì cả. Cô mến anh bởi anh không giống những người con trai khác. Anh thật thà, chất phát, và không tán tỉnh, không dung những lời lẽ quá cao sang mỹ miều đủ để khiến các cô nàng điêu đứng (cười). Cuối đông năm ấy trời lạnh và cô đơn kinh khủng. Anh đi công tác xa tận miền Bắc theo sự chỉ đạo của công ty; tối chẳng còn việc chi làm. Anh thường đi dạo lòng vòng, nói chuyện với vài người đồng nghiệp và mon men dạo diễn dàn. Một lần, chắc có lẽ cũng là tối mùa đông, anh vô tình đọc được tản mạn của cô, và có lẽ muốn làm bạn với cô từ độ ấy. Cô vẫn thỉnh thoảng lại tản mạn sến súa trên này, rồi vô tình thấy một anh chàng lạ hoắc gửi hơn 20 cái sms trong hòm thư của mình. Từ hôm ấy, cô ghé diễn đàn nhiều hơn, chủ động bắt chuyện và kết bạn BBM để trò chuyện bang quơ cùng anh…và chẳng hiểu từ lúc nào cô và anh…hình như đã là một đôi… Chính diễn đàn này, và cái ứng dụng BBM đã đưa cô và anh xích lại gần nhau hơn... Cô thấy tim mình rung động khi tìm đến với hàng cây mướt lá, hàng xích đu nơi chung cư vắng - Nơi cô đã nhận nụ hôn ngọt của anh, nơi cô và anh đợi nhau trong những rang nắng chiều tà. Hình ảnh thơ ngây, trong sáng và ngượng ngùng ấy vẫn hiện hữu nguyên vẹn nơi đây. Có chăng, chỉ là con người đã khác kể từ cái ngày cả hai cùng bước đi ấy. Kí ức cứ tuôn về không kịp chắt lọc khi cô chậm chậm bước đi trên đoạn đường ấy, đoạn đường ghi dấu bao nỗi vui buồn, hờn giận và cả những ngọt ngào thuở còn yêu. Nó khiến cô cười rồi lại khóc. Cảm giác như người đó vẫn đâu đây, vẫn dõi theo từng bước chân của mình… Ngồi nghe lại một giai điệu của bài hát cũ, thấy mình xốn xang không thôi khi con tim lại bị lỡ nhịp. Vẫn là ca từ ấy, vẫn giọng hát ấy nhưng tình thì xa, người đã cũ, chỉ còn lại những kỉ niệm và thương nhớ. Biết đi là sẽ mất mà sao vẫn đi để giờ phải thương nhớ. Chắc có lẽ là duyên số và định mệnh. Anh và cô, có duyên nhưng chẳng phận. Hậu chia tay, anh chọn cách đi công tác thật xa nơi miền Bắc xa xôi cô đơn. Khi ấy, có thể đã từng muốn quay lại ngay khi vừa bước chân đến phương trời xa lạ. Nhưng vì nghĩ, thời gian đủ dài để xóa sạch đi những thương nhớ và tình yêu vụng về kia. Và những tháng ngày quay cuồng ở một nơi xa lạ, ta cứ ngỡ mình đã thực sự quên, thực sự hết yêu nhưng đến khi quay về mới biết, hóa ra ta chẳng thể quên được dù chì là một ánh mắt, một chút hơi ấm của bàn tay. Bất chợt, muốn biết giờ này người ấy ra sao, sống thế nào và yêu ai rồi? Cô, đang nắm một bàn tay khác, cũng nhẹ nhàng và nâng niu. Chỉ có điều chủ nhân của bàn tay ấy là người khác chẳng phải anh. Người ta vẫn ân cần, vẫn dịu dàng và trìu mến như thế. Chỉ là dành cho một người khác chẳng phải anh mà thôi. – Anh… anh khỏe không? – Anh vẫn ổn. Em bây giờ thế nào?.... – Mình làm bạn được không anh? – Được chứ. Anh chưa bao giờ quên em, chỉ là không phải là yêu nữa... Muốn nói cho anh biết rằng, em cũng vậy. Nhưng em tin dù em không nói ra thì anh hiểu điều đó mà, phải không anh. Tình yêu có thể đã qua đi, nhưng kí ức và những thương nhớ vẫn còn mãi. Cô đã vui vẻ bên cuộc tình và hạnh phúc mới còn anh vẫn đang bơ vơ và lạc lối với những nhớ thương đong đầy… "Em đi rồi, anh chắc sẽ chơi vơi. Nếu có gặp người yêu anh chân thật. Đừng ngại ngùng chẳng có gì để mất. Cảm ơn ai đưa anh cập bến đời…" Keep it in your mind TTHT_GA
Đọc bài viết của bạn lại nhớ bài thơ đã từng đọc ở vozforums Nếu một ngày bọn mình chẳng cưới nhau Anh vẫn thế thôi, lấy một cô vợ khác Gom những mảnh tình yêu vỡ nát Anh cất vào lòng, ở một góc xa xăm Cô vợ của anh chẳng biết chuyện bọn mình Sẽ sinh những đứa con không gọi em là mẹ Anh vẫn cười vui, anh nghĩ anh nên thế Người vợ nào cũng đáng được yêu thương Em sẽ cũng thế thôi, khi mỗi đứa một đường Chọn cho mình một người đàn ông khác Pháo nổ rợp đường, ồn ào tiếng nhạc Đám cưới rộn ràng, em xúng xính váy hoa Em có những đứa con, anh chẳng phải là cha Ngày vẫn nấu ăn, những món chồng em thích Em vẫn đi chơi, xem phim, du lịch.. Cuộc sống vẫn êm đềm, như chưa biết đến anh Nhưng giữa bộn bề tất tả chậm nhanh Còn có đau thương cho tình yêu đã lỡ? Mơ ước giản đơn, đã trở thành dang dở Ta sống nửa hồn, nửa đã chết từ lâu Một nửa hồn đã mất lúc xa nhau Ta đem chôn cùng những niềm hy vọng Còn thân xác, vì đời, nên vẫn sống Vẫn nói cười, vẫn cố tỏ yêu thương Rồi gặp nhau giữa tấp nập phố phường Liệu ta có thản nhiên quay mặt Hay ôm chặt lấy nhau, tủi hờn nước mắt Bọn mình sẽ thế nào? Nếu ta chẳng cưới nhau.
...Ề Gió, đọc chơi zui em Chúng mình không đến được cùng nhau Nhưng trái tim chẳng thể nào thay khác Em yêu dấu, lẽ nào em chẳng biết Dẫu bao giờ, anh vẫn cứ yêu em... Trong mơ anh còn đôi mắt em nhìn Em yêu dấu lẽ nào em chẳng biết Thời gian dẫu trôi qua có dễ gì tiễn biệt Nụ hôn nồng...chín ngọt những ngày xanh... Thôi đừng buồn, dù đã khóc vì anh Anh bội bạc, phũ phàng năm tháng cũ Đừng đốt hết cả một thời hoa đỏ Tro tàn bay...tội lắm những con đường... Tro tàn bay không giống những lời thương Anh nói sẽ bên đời em mãi mãi Thời gian chảy, dẫu khuyết mòn đá núi Chẳng phai mờ bóng dáng của tình yêu... Những thu buồn, tiếng dế rả rích kêu Hoàng hôn đổ tím vai người thứ lữ... Hay bất chợt chiều xanh bờ liễu rủ Em một mình, ước được có anh bên... Có như bây giờ, em nói hãy vùi quên Cả kỷ niệm, cả anh, cả em thời thiếu nữ... (khúc sau quên rồi...Haha...)
... Và những tháng ngày quay cuồng ở một nơi xa lạ, ta cứ ngỡ mình đã thực sự quên, thực sự hết yêu nhưng đến khi quay về mới biết, hóa ra ta chẳng thể quên được dù chì là một ánh mắt, một chút hơi ấm của bàn tay. Hay bạn.
Đã bao năm qua. Ta chẳng gặp nhau rồi. Giờ lại mặt...... Như người chưa quen biết Yêu và thương tha thiết Nghĩ chẳng gì chia cắt đc đôi ta Và khoảng cách Làm trái tim vỡ vụn Để chữ yêu chẳng còn tồn tại nữa..