Chùm Dâu không biết có sức hút mãnh liệt đến nhường nào mà lúc đi làm gia sư cho một cậu, tên Liêm, làm nhân viên cho công ty tập đoàn P&G, học tiếng Anh giao tiếp, và tận mắt chiêm ngưỡng chiếc điện thoại vừa lòng bàn tay và màu đen tuyền như "một thanh sô-cô-la có phím bấm". Tôi không khỏi tò mò và canh đúng giờ giải lao tôi liền bắt chuyện ngoài lề. "Chiếc điện thoại bạn mua hiệu gì mà đẹp thế?", tôi háo hức hỏi một mạch. "À, BlackBerry Bold. Công ty tặng em, nhân viên kỹ thuật bên P&G đều đuợc tặng và cài phần mềm bản quyền theo máy", anh Liêm trả lời. Lúc đó tôi thực sự chưa biết đến nickname mộc mạc nhưng nổi tiếng như mọi người -fans- thuờng gọi là "Chùm Dâu Đen" mà trong tâm trí tôi đã xem nó như là một thanh sô-cô-la đen huyền diệu. Nhưng cũng đành bấm bụng không dám mua vì giá cao quá với lại đang sử dụng em Nokia gồm đủ chức năng "đập, ném, chơi thác lác trên sông" nên "việc yêu em BlackBerry từ cái nhìn đầu tiên đành khép lại.". Mãi đến năm 2015, khi đang luớt Web bbvietnam thì thấy hình ảnh chiếc BlackBerry hình dạng quyển sổ tay khá "thô kệch nhưng lịch lãm cho đàn ông", và cái tên đó lại làm tôi lại bâng khuân là "chiếc điện thoại sô-cô-la ngày xưa thầm yêu trộm nhớ giờ nơi nao" nhưng vẫn không hiểu sao ngón tay lại click vào cái thông tin của chiếc BlackBerry "thô kệch" kia và mới biết nó tên là Passport - nghe hài hài vì chắc nó giống sổ Passport nên mới đuợc gọi tên là thế. Nên tôi quyết định chạy đến chi nhánh Dâuđen bên đuờng Lê Hồng Phong để cầm thử em Passport để xem độ hài của "em dâu " đến đâu, nhưng khi tôi được cầm trên tay "cái thật" thì tôi như đứng hình truớc cái màn hình đen tuyền và dãy phím bấm không giống ai - chỉ có ba hàng phím - quá ấn tượng và cá tính nên "rước" em nó về gấp với giá khá cao so với đồng lương nhà nước. Đi đâu và làm gì tôi cũng đem theo chiếc Passport để phục vụ công việc chủ yếu như soạn giáo án, lên lịch họp nhân viên với phần mềm Write, và điều đặc biệt tôi luôn hãnh diện về em nó là "thu hút mọi ánh nhìn", khi tôi vào nhà sách chụp vài trang tài liệu phục vụ cho buổi dạy với soft Scanwritr Pro, không biết họ nhìn là gì, ngưỡng mộ hay chê "là hàn Hồ Cẩm Đào". Không quan tâm, miễn có người nhìn là "vểnh mặt" được rồi. Sống chung với em nó được hơn nửa năm thì phát sinh ra mâu thuẫn - "chén trong sóng có ngày còn khua" nữa mà - vì sử dụng apps Android nào cũng nóng như rang, mặc dù lúc mua nhân viên bán hàng đều nói là mượt lắm và thậm chí tôi còn lên forum cập nhật các bài viết, đánh giá trứơc khi hạ quyết tâm rước em nó về. Thế là chia tay nhau, tôi lại lôi về em IPhone 6s - "duyên dáng thục nữ", tôi khá hài lòng về 90% trải nghiệm em nó mang lại nhưng một nỗi nhớ chiếc BlackBerry Passport miên man cứ ở đâu tràn về mỗi khi cầm em iPhone trên tay nhắn tin cho đồng nghiệp - ngón tay chạm và lướt trên mặt kính lạnh lẽo, không chút cảm xúc - và đặc biệt là không ai thèm nhìn chiếc điện thoại đắt giá gần 24tr -gấp đôi em Passport- vì ai cũng như ai, tay trong tay iPhone. Thế rồi nỗi nhớ ngày càng mãnh liệt đến một buổi trưa vắng tiết dạy, tôi chạy một cái vèo ra Mai Nguyễn hốt lại em BlackBerry Passport nhưng lần này không phải là Black mà là Silver bóng bẩy và "bàn phím lả lướt" hơn em Black; tôi quyết định mua cho em cái vỏ để bảo vệ một cách hoàn thiện nhất như "một kỷ vật" đã thất lạc và vô tình tìm lại. Thế rồi những ngày nghỉ cuối tuần, bạn bè gặp nhau cafe; tôi lại tay trong tay nắm bé Silver làm vài pô hình để lưu lại khoảnh khắc với Story Maker. Cuối tuần được nghĩ lại rong ruổi trên con đường Võ Văn Kiệt để qua phà Cát Lái như chạy trốn khỏi một nơi mà chỉ có tiếng ồn và ngột ngạt. Chỉ có tôi và em Silver ngồi trên bãi cát....và cũng thầm hỏi với bản thân là "không biết mình đã yêu BlackBerry chưa?"